top of page

The 52 Hertz Whale

Updated: Mar 7, 2020

-> Cá voi 52 Hz <-

[10.11.2018]- câu chữ thật ngây ngô :))


Mình thật may mắn khi được biết câu chuyện về chú cá voi 52Hz từ một người chị. Câu chuyện kể về một chú cá voi đã chết vì cô đơn, vì nghĩ mỗi mình là duy nhất, là cô độc nhất, là khác biệt nhất. Vấn đề là nó có tần số 52 Hz, trong khi, những con cá voi khác giao tiếp với nhau ở tần số 15-25Hz. Sự khác biệt về tần số chính là mấu chốt.


Mỗi người là cá thể duy nhất, và đặc biệt nhất. Nhưng theo suy nghĩ của người Bali, sẽ luôn có nơi họ thuộc về, trên một hệ chiếu nào đó. Vậy nếu bản thân chưa thể tìm được cái "nơi mà mình thuộc về đó" thì sao? Bản thân phải cô đơn, mệt mỏi; phải đưa ra các câu hỏi tại sao như thế nào? Mình biết rằng những thứ khác biệt mà tiêu cực, xoay vòng thời gian, sẽ bị triệt tiêu. Nhưng ai sẽ cho mình biết đó có phải là tiêu cực hay tích cực. vậy nên trong khoảng thời gian dài, mình đã tự nghi ngờ bản thân về sự khác biệt đó, mình đã luôn tự đặt ra các câu hỏi về đâu là đúng, đâu là sai; sự khác biệt trong cách suy nghĩ và hành động của mình có phải sẽ tạo nên một cá thể lập dị, khác biệt, và sẽ bị triệt tiêu không. Ngay cách mình đặt ra câu hỏi cũng chính là quá trình mình đang muốn đào thải nó, đồng hóa nó, để "được bình thường".


"Nơi mà mình thuộc về", thực sự là 1 nơi linh thiêng và là nguồn sống, đôi khi có thể là mục đích sống, là nơi mà bản thân mình biết mình không cô độc. Không chỉ loài vật mà ngay cả mỗi người chúng ta vẫn có những tiếng nói cất lên mà không ai lắng nghe, không ai chia sẻ, không ai hiểu được. Đó là lúc bản thân nghĩ mình không có nơi thuộc về, là lúc mà bản thân mỗi người khi đó sẽ cô độc nhất. Và kết quả sẽ là gì, là sự không dung hòa được khác biệt, là khi sự khác biệt đó đủ lớn để khiến bản thân muốn bứt ra cái sự xã hội ô vuông, công nghiệp như bây giờ. Và rồi, thay vì nói ra, họ lựa chọn im lặng, bởi như chú cá voi kia, nó nghĩ chẳng ai lắng nghe nó nữa, vậy kêu còn nghĩa lý gì. Mình nghĩ đây là 1 phần trong những nguyên nhân gây ra trầm cảm, là 1 phần trong cái chuỗi thời gian dài dằng dặc và mệt mỏi ấy, là khoảng thời gian như muốn cất lên tiếng cầu cứu, nhưng ai sẽ là người lắng nghe.


Ngôn ngữ là cách giao tiếp bên ngoài, chúng ta có thể dễ dàng có ngôn ngữ chung. Nhưng tiếng nói tâm hồn là một thứ gì đó rất trừu tượng, một thứ gì đó sâu, sâu lắm, trong tâm khảm mỗi người. Và mình nghĩ, tiếng nói tâm hồn là một thứ quyết định cho một mối quan hệ. Là một sự kết nối vô định, bản thân nó là thứ gì đó rất đẹp đẽ mà mỗi người, phải may mắn lắm, mới có thể tìm được. Có những con tim, có những tâm hồn, cả đời chỉ vang lên một tần số lạ, suốt cuộc đời chỉ tìm một người tương đồng, để chỉ cần biết được sự khác biệt của bản thân không xấu, không cần triệt tiêu, để được thỏa sức phát triển sự khác biệt đó, vẫy vùng với nó.


Khi bản thân mình ngày càng thấy sự khác biệt của bản thân. Suy nghĩ đầu tiên của mình là mình sai, mình không nên như thế, phải như mọi người mới đúng kìa, và mình bắt đầu lựa chọn thay đổi, mình cố gắng gồng lên để đồng hóa bản thân. Bắt đầu từ những thứ nhỏ nhất, mình muốn làm thế này, nhưng thế kia mới là "bình thường", mình sẽ làm thế kia. Bên trong thì luôn phải giấu "mặt tối" của bản thân - có phải ngày mình càng yêu bản thân quá không, mà mình thấy bản thân thật thú vị khi có nhiều mặt, nhiều khía cạnh như thế, nếu mà yêu quý thì thật tốt :)) . Trước kia mình đã luôn gọi những mặt thú vị đó là "mặt tối", là thứ cần che giấu, cần lấp lại, đã có lúc mình còn nghĩ đó "ghê tởm và dị hợm". Đó là khoảng thời gian dài mệt mỏi và thiếu hiểu biết của bản thân.


Và giờ đây, mình đã hiểu rằng mình khác biệt, nhưng sẽ luôn có nơi "mình thuộc về", và kể cả chưa có cũng không sao. Hãy cứ phát và tìm kiếm tần sóng của mình, đến khi đủ mạnh mẽ và đủ công suất của năng lực bản thân, thì khi đó, biết đâu được, bạn sẽ tạo ra "nơi mình thuộc về" mới đó, cho những người có tần sóng đặc biệt đó được trở về.


Và nếu bạn chưa tìm được, hãy cảm nhận thật nhiều, cho đi thật nhiều có nhiều con cá voi cô độc lắm, họ cũng không tìm được "nơi mà mình thuộc về đó", Bao nhiêu tâm tư tình cảm, bao nhiêu góc cạnh của thân sẽ được trồi ra, rồi chia sẻ, và phát triển, và sẽ lại có 1 tần số đặc biệt nữa xuất hiện.




Recent Posts

See All
Hanoi 250220

Hà Nội [25.2.2020] Ngồi trong căn phòng tôi được chiếu ánh nắng hắt vào qua khung cửa, tôi chợt nghĩ về miền đất nơi tôi trưởng thành. Hà...

 
 
 
Văn phong

Khi ngồi đọc lại những gì mình viết, tôi thấy sự hấp tấp, thấy sự non dại, thấy sự mạnh mẽ, dồn dập, thấy sự mất kiểm soát cơ thể, dòng...

 
 
 

Comments


bottom of page