Hanoi 250220
- tramov
- Jul 19, 2020
- 3 min read
Hà Nội [25.2.2020]
Ngồi trong căn phòng tôi được chiếu ánh nắng hắt vào qua khung cửa, tôi chợt nghĩ về miền đất nơi tôi trưởng thành. Hà Nội, không phải nơi tôi sinh ra, nhưng là nơi tôi trưởng thành của những suy ngẫm và ước mộng của tuổi xuân, là nơi tôi học cách sống tự lập.
18 tuổi bắt đầu đến Hà Nội. Vẻ đẹp cổ kính trầm mặc vẫn còn tồn tại nơi đây. Tôi bước vào 1 quán cafe nơi những người trẻ như tôi chơi đàn và vang lên những câu trong màu vàng của năm tháng khiến người ta nhắc nhớ về Hà Nội những năm thời đầu Pháp thuộc. Bức vẽ cùng những câu khẩu hiệu mà tôi chỉ còn được nhìn thấy qua những thước phim đen trắng giờ đây xuất hiện trước mắt tôi. Ngồi uống 1 cốc cafe đen trong tiếng nhạc của Ngô Thuỵ Miên cùng những tiếng nói chuyện của nhưng con người nặng lòng với những thứ từ quá vãng đó, càng làm nhắc nhớ tôi về một con người với thế giới kì lạ của cậu ấy.
Cuộc sống thật vô vàn màu sắc khiến bức tranh về Hà Nội càng sinh động hơn. Mỗi cá thể là một bảng màu riêng biệt. Tôi không biết người là ai, nhưng tôi chọn màu vàng đất để nói về người.
Tôi nhớ về Hà Nội bởi nơi đây có những con người với những thắc mắc về cuộc sống. Trong sự chuyển động không ngừng của vũ trụ này, khi tất cả dường như đều tất bật với những suy nghĩ cá nhân, thì tôi được gặp gỡ những con người mang trong mình 1 dòng chảy khác biệt bởi suy ngẫm không chỉ cho riêng mình. Họ nghĩ về điều gì, về tình yêu, về năm tháng, thứ họ theo đuổi là gì và tại sao họ lại cố sống cố chết bám theo những thứ vô dường như là vô hình. Thứ đồng hành bên họ chỉ là niềm tin, thật đúng là những người trẻ, nhưng đôi mắt họ là cả thế giới sinh động mà tôi vẫn khó để tìm thấy được ở người nào. Họ ngồi lại bên nhau, tại Hà Nội của năm 2020, nhưng dường như sự tôn nghiêm của Hà Nội năm xưa cũng đã rung động vì ước nguyện của những người trẻ này.
Mùa thu, tôi không rõ vì sao mùa thu lại đặc biệt với Hà Nội như thế, thật quá nhiều bài hát về thứ mùa của những tán lá vàng, của không khí mát dịu nhẹ quanh tiếng cười nói xung quanh. Tình cờ lời ca của Ngô Thuỵ Miên lại cất lên "em có như không, một lần khi lá thu bay, là lần em đến thăm tôi, chung bước yêu đương hẹn hò", chạm đúng dòng suy nghĩ của tôi. Nhưng lời ca đẹp đẽ này đâu dành cho tôi. Thứ tôi nhận được quá nhiều, là những câu hỏi sẽ đeo bám tôi suốt về sau nếu tôi muốn được sống đúng nghĩa, là bản tình ca cùng dòng chảy từ quá khứ, là thêm chút tình yêu với Hà Nội này, nghe thật thân thương, là từng khoảnh khắc bình dị đẹp đẽ mà người ghi lại về cuộc sống nơi người Hà Nội này, là tình yêu quá vãng cuối cùng.
Comments