Smile :)
- tramov
- Mar 6, 2020
- 2 min read
Updated: Mar 20, 2020
Ôi cái sự đáng yêu này, tôi muốn dang tay ra ôm trọn cái hạnh phúc nhỏ nhoi ấy.
Khi những đám mây mù đang quẩn quanh dòng suy nghĩ trong cái sự lo lắng tột cùng này, thì sự đáng yêu này kéo tôi về miền đất thanh khiết, mát lành nơi cổ họng khô cằn của tôi khát khao. Tôi muốn nhảy cẫng trong sự vui thích, ôm lấy lồng ngực mà cố hít thở đều, cố trấn an sự run lên đầy hạnh phúc của bản thân, sao kéo tôi trở về mặt đất đây? sao tôi có thể ngưng cười đầy ngu ngốc đây? sao ngón tay tôi có thể thôi run lên liên tục?
Làn gió nhẹ nhàng xuyên qua những tràng hạt cửa vào căn phòng, cây đàn rung lên từng nốt nhạc dịu dàng, mọi thứ như thước phim tua lại qua tấm màu lọc của hoài niệm trong ký ức hữu hạn của tôi. Cái nụ cười trong ngần vô tư ấy, rực sáng cả căn phòng, rực sáng cả tâm hồn tôi. Đó là nụ cười dành cho tôi, thật tuyệt. Đôi mắt híp, miệng cười thật tươi, tay giơ lên, giá thời gian ngưng lại để tôi cảm nhận nụ cười ấy lâu hơn, để tôi ngắm nhìn trong ngây dại, để tôi kịp lưu giữ khoảnh khắc ấy. Quá nhiều tiếc nuối bởi khoảnh khắc đẹp đẽ ấy.
Một cậu bé đáng yêu!
Khoảnh khắc ấy đã cứu rỗi tâm hồn khô cằn của tôi nhiều đến mức nào, tôi cũng chưa nhìn thấy hết. Đã vài giờ trôi qua, mà tôi vẫn ngồi gặm nhấm niềm vui sướng này, giá tôi có một bức ảnh nhỉ.
Tôi ra dấu tay gọi, cậu bé ấy chạy lại, cái sự đáng yêu này lại càng bộc phát, chỉ muốn ôm đứa trẻ này vào lòng và cưng nựng thôi. Phải kìm lắm lòng này mới an :)) nếu không sẽ sợ mà chạy mất.
Tôi vẫn đang ngồi đây ngu ngốc nhớ về cái hình ảnh ấy và cười thật ngu ngốc. Tôi yêu nụ cười ấy của em, giọng hát của em và sự ấm áp của thứ gì đó hạnh phúc lắm đang tràn đầy cơ thể tôi lúc này.
Ngày mai, khi mây mù có thể đến và quấn lấy tôi, tôi sẽ nhớ về nụ cười của em, để thấy hơi ấm giữa cuộc đời lạnh lẽo này, để trái tim tôi lại rung lên và khắc ghi khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc của hạnh phúc.

chợt nhận ra, đến bao giờ tôi thôi tiếc nuối để đắm chìm trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhỏ nhoi này:))