Rỗng
- tramov
- Mar 30, 2020
- 1 min read
Updated: Apr 7, 2020
Tôi thấy họ, tôi thấy cơ thể mình tràn đầy. Bởi trong họ rỗng tuếch.
Họ nói nhiều, họ chia sẻ nhiều, tôi có chút thiện cảm. Rồi ngoảnh mặt lại, tôi thấy quả bóng bay được thổi căng đầy, thấy không khí đang tràn ra ngoài, như trốn chạy cái sự rỗng tuếch nơi con người kia. Là quả bóng bay với vẻ ngoài bóng bẩy, được tô vẽ bằng bảng màu sặc sỡ của ngôn từ, của sự quan tâm nhờ nhạm. Cố giữ chặt nút thông hơi và thổi phồng quả bóng bản thân bởi sự tô vẽ đó. Ôi thương xót thay...
Sao họ không lấp đầy cơ thể từ bên trong, thay vì mải tô vẽ thứ bóng bẩy kia.
Hoặc sẽ sớm nổ tung hoặc sẽ có vô vàn lỗ nhỏ li ti xuất hiện. Rồi trả về thứ cao su nhăn nhúm mục rũa đó.
Nhưng bạn biết điều gì buồn cười không? quả bóng đó nghĩ mình bay cao lắm, nhưng khi tôi thả tay thì chỉ rơi rục xuống đất.
Hỡi con người này, ta xót thương cho ngươi, cho chính sự bóng bẩy căng đầy rỗng tuếch của ngươi!
Bơm đầy mình bằng sự hiểu biết và cách ứng xử hơn đi, rồi ta sẽ cứu rỗi ngươi bằng sự trìu mến và tha thứ hết mức của ta.
nope =)) là thương xót
Sân si