top of page

Rối

Updated: Feb 24, 2020

Cảm xúc là thứ bất định nhất, không thể kiểm soát, không thể làm chủ, nó có thể tồn tại mãi, cũng có thể bay nhanh theo cơn gió đầu mùa. Đã bao giờ bạn thấy rối, rối với đầy thứ hỗn độn lan tỏa trong cơ thể, sự dồn nén, chực trào bất kỳ lúc nào.


Tôi từng học về việc đừng để bản thân mắc kẹt ở mức trung bình. Bạn không giỏi một thứ gì, bạn cũng hơn được vài người, mỗi thứ bạn biết một chút, nhưng không gì là đam mê. Mọi thứ đến và lướt qua cuộc đời bạn thật nhẹ nhàng, chẳng có gì là lắng đọng, chẳng có gì là háo hức rộn ràng khi kể lại. Cảm xúc cũng vậy, bạn cho nó một giới hạn, bạn sợ việc mất kiểm soát, sợ không thể làm chủ, nhưng đó là từ chối 1 phần của chính mình.

Tôi hướng mình theo quan điểm rằng, nếu đi đến tận cùng của đau khổ, được trải nghiệm cảm giác sợ hãi tột độ, được nhìn thấy bản thân trong những khoảnh khắc yếu mềm nhất, thì nên ghi nhớ nó. Bởi khi đó, ta mới cảm nhận được sự thăng hoa nhất của những hạnh phúc, niềm vui bình dị nhất. Hiểu đơn giản là bạn phải xuống đáy để khi bước lên, dù độ cao có là bao nhiêu, thì nó cũng khiến bản thân tự hào mà đáng để nhìn xuống.


-----------

Em nói rằng yếu đuối, bản ngã mệt mỏi của em là một thứ gì khiến em sợ hãi, là phần mặc cảm nhất của bản thân, là phần em muốn mãi chôn đi. Em không chấp nhận sự yếu mệt, em không chấp nhận bản thân khiến em sợ hãi, sợ hãi tột độ. Em ngồi đó và cất tiếng hát, tiếng hát của nỗi lòng, tiếng hát của chờ mong. Em đã từng chờ mong một người sẽ đến bên em, nhưng bởi sự mong manh của mình, không ai đủ nhẹ nhàng bền bỉ để chạm vào em. Lớp màng mỏng cứ thế quấn lấy em quấn lấy cơ thể mệt mỏi hao lực này.

Em ghét sự bỏ cuộc, em ghét sự chùn bước, lí trí luôn nói rằng em phải bước tiếp, nhưng cả cơ thể chỉ là sự chống đối, đôi tay em rụt lại, em đang sợ hãi. Điều đó lại càng khiến em cuồng nộ hơn nữa, bởi bản ngã yếu mềm, bởi 1 phần của em mang tên yếu đuối xuất hiện, em không chấp nhận được thực tại đó, không chấp nhận phần hồn đó, không chấp nhận con người em. Em càng rụt tay lại trong sợ hãi, lí trí càng thúc em phải mạnh hơn, phải vươn tay ra không được sợ hãi. Rồi em sẽ bình tĩnh hơn, cơ thể thả lỏng hơn, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn.

Như một sự chống đối bền bỉ, tâm hồn em quả là một chiến binh dai dẳng, dày vò em, kéo em xuống từng cung bậc, mà em không thể cảm nhận được đâu là tận cùng nữa. Cứ ngỡ rằng, chỉ cần lờ nó đi, chỉ cần chịu đựng nó trong khoảng thời gian ngắn thôi, em sẽ lại được trở về, lại được cảm nhận bầu trời, lại xuất hiện cảm giác trân quý một điều gì đó. Nhưng em chờ hoài, đợi mãi, ở bên em chỉ là lớp màng bọc ngày càng mỏng. Em biết rằng đó là dấu hiệu của cốc nước đã đầy, là của ngọn gió đã đủ lớn mang em đi, là những thứ em chôn chặt đáy lòng, là những điều em cố bao lần lờ đi, mọi thứ trở lại cùng lúc, đột ngột, cứ vồ vập đến bên em mà không cho em môt lời ngỏ, khiến em hoảng sợ giật mình, khiến em không kịp chạy trốn tình cảm nồng nàn nơi thượng nguồn dòng sông, cội nguồn ngọn gió. Gió vuốt sông bay lên trời, nặng lòng em kéo sông vào mình, nhưng sông hững hờ quyện theo làn gió, chỉ gửi vào em những giọt nước mong manh.


"Anh và em gặp nhau khi cả hai đều vỡ vụn"- trong một câu hát nào đó, nhưng người anh đến bên em thì mệt mỏi vô cùng, là tháng năm, là kỉ niệm, là hồi tưởng, là những mộng ước vụn vỡ. Anh không đuổi gió bay đi, anh không mang sông trở lại, anh chỉ gửi nỗi buồn cùng em, chỉ cùng em thả nó theo gió bay đi.

Rồi anh kể em nghe chuyện nuôi trồng, chăm bẵm, về một chiếc cây cổ thụ to lớn em chăm chút từng ngày bởi sự cấm đoán, sự cay nghiệt, sự chối bỏ, gượng ép của bản thân. Và một chiếc cây nhỏ nhắn của sự chấp nhận ở bên cạnh trong sự bỏ bê. Đừng cố gạt bỏ nó nếu em đã nuôi nó đủ lớn và cứng cỏi như kia rồi :)) bởi em không đủ sức đâu, lờ đi, và đừng cung cấp nguồn sống cho nó nữa; rồi chịu khó chăm chút đứa nhỏ còi cọc bên cạnh kìa.


-----------

--> Góc nhỏ trong tim <--

Em là đứa nhỏ dễ rối bời

là em bé nặng lòng theo chân một dòng sông,

mặc cho cơn gió bỏ ngỏ một lời,

nồng nàn dòng nước đủ sáng tỏ lòng em.


Bỏ gió nhỏ hiu quạnh vào góc tim này,

choàng tỉnh dậy nhìn góc nhỏ ngày xưa

cuồng nộ gió cất lời gào thét,

sao em nỡ chôn chặt vào góc nhỏ trong tim

mặc cô quạnh hững hờ lạnh lẽo trôi qua.


Gió mang sông bay lên trời cao,

trầm mặc em níu sông vào lòng,

nhưng sông hờ hững quyện theo làn gió

chỉ gửi vào em những giọt nước mong manh.






Recent Posts

See All
Hanoi 250220

Hà Nội [25.2.2020] Ngồi trong căn phòng tôi được chiếu ánh nắng hắt vào qua khung cửa, tôi chợt nghĩ về miền đất nơi tôi trưởng thành. Hà...

 
 
 
Văn phong

Khi ngồi đọc lại những gì mình viết, tôi thấy sự hấp tấp, thấy sự non dại, thấy sự mạnh mẽ, dồn dập, thấy sự mất kiểm soát cơ thể, dòng...

 
 
 

1 komentář


tramov
tramov
12. 12. 2019

-"Đủ tình yêu, cây sẽ lớn..."

To se mi líbí
bottom of page