Untitled
- tramov
- May 22, 2020
- 1 min read
Tôi đã luôn biết trái tim mình cô quạnh và cô độc nhường nào. Nhưng dường như hôm nay tôi mới nhận thấy nó toàn diện hơn (hoặc tôi lại thiển cận rồi). Tôi ngồi đó và dòng nước mắt bất lực cứ thế rơi. Tôi muốn lên tiếng, tôi muốn 2 người trước mặt biết mình đang cảm thấy thế nào, bởi tôi biết mình khao khát sự thấu hiểu nhường nào. Nhưng tôi không thể mở lời được, cái tôi yếu ớt ấy cứ bất lực nằm sâu dưới cái góc của đáy tâm hồn tôi. Tôi muốn tìm bậc thang bước lên mà sao tối quá, càng căng mắt tìm kiếm thì trả lại chỉ là cái tối rõ rệt hơn mà thôi.
Lại một nữa, cái cảm xúc từ những bước đầu đời trỗi dậy, sự lựa chọn lại 1 lần nữa cám dỗ sự bất lực trong tôi, lại chạy trốn tiếp sao? liệu cái tôi tăm tối đó có yên ổn hơn mà bình thản thoát ra cơn hoảng loạn này?
Tôi cứ ngồi đây, chờ đợi một cơn mưa mà chẳng làm gì, tâm hồn hoang mạc của tôi khao khát những giọt nước ấy lắm.
Mưa rồi, mưa thật rồi, tôi đã ngồi đây thậtj lâu, thật lâu để chờ đón cơn mưa này. Thật tuyệt, mưa thật tuyệt, nó lại cứu rỗi tôi lần nữa.
Comments