top of page

Chếch choáng

Tôi không có nơi trở về, tôi không biết đi đâu, tôi không rõ mình đang như thế nào. Tôi lạc lối.

Đi dọc con đường vắng vẻ vào lúc 12h đêm, lại là giữa mùa dịch, càng tô đậm rõ sự hiu quạnh của nỗi lòng này. Ánh đèn đường cô độc hiu hắt, bóng tôi đổ xuống tầm 1m, ngồi đó, u sầu, lon bia lay lắt, tàn thuốc bay nhẹ theo làn gió đêm se lạnh. Cơn gió đêm của đầu xuân vẫn lạnh lẽo như cái mùa đông buốt giá ấy, hay lòng này tôi lạnh?

1 lon, rồi 2 lon, bia luôn không phải thứ giữ tôi tỉnh táo, nó khiến vạn vật quay cuồng, chếch choáng, đến cười :))) Châm vài điếu thuốc, tôi lặng nhìn cái làn khói bay mảnh nhẹ, trống rỗng, chính xác thì lúc đó chắc tôi rơi vào trạng thái vô thức, tôi cứ nhìn theo làn khói bay lên, cho đến khi nó hoá thinh không.

Giờ đây đã hoàn toàn tỉnh táo, tôi mới thấy sự ngu ngốc của từng đường đi nước bước của mình. Đúng là phải nói đừng làm gì khi chếch choáng. Khi mà mọi lí do chỉ làm dịu đi cái tâm can rối bời, thì sai vẫn là sai.

Xin lỗi và cảm ơn.

Nay trời mưa, là cơn mưa phùn đến muộn của mùa xuân. Mùa xuân thì mơn mởn, còn tôi thì úa tàn.

 
 
 

Comments


bottom of page