top of page

Nỗi sợ

Sợ

Cậu hỏi tại sao tôi lại sợ nhiều thế à? cậu hỏi sao tôi lại dễ sợ hãi đến thế à. Tôi nên làm gì đây? thương xót cho chính mình à? hay di tìm sự che chở. Tôi sống chung với nó.

Nỗi sợ, ừ tôi có quá nhiều nỗi sợ. Vì những thứ tôi sợ đều xuất phát từ trí tưởng tượng của bản thân tôi, mà trí tưởng tượng của tôi thì quá đỗi phong phú. Tôi xây dựng cả lâu đài của mình bằng niềm tin, trí tưởng tượng và sự sợ hãi.

Nhưng thật may, khả năng thích nghi của tôi ngày càng có tiến triển. Dù sao cũng không phải lần đầu, càng không phải lần 1, lần 2, việc rời bỏ 1 mối quan hệ đối với tôi giờ đây đơn giản hơn. Đã thôi rồi những ngày tháng tôi gào khóc lên vì 1 điều gì đó, đã thôi rồi những ngày tháng tôi níu kéo 1 mqh nào đó. Vì tôi luôn nghi ngờ bất kỳ viễn cảnh nào của ai đó vẽ ra, hay đều có sự chuẩn bị về 1 sự kết thúc ngay từ khi bắt đầu 1 mqh. Đúng vậy, điều này khiến tôi hời hợt hơn, khiến tôi không thể thấy được thứ cảm xúc thăng hoa nhất, nhưng nó sẽ kéo tôi khỏi cái hố sâu nhất có thể được vẽ ra.

Nếu chúng ta chỉ dừng từ đầu thì có lẽ đã có những ấn tượng tốt về nhau, là do tôi cả gan vượt qua cái rào, vượt qua những quy tắc của bản thân. Đó, càng khẳng định khi tôi chơi sai luật thì sẽ không có kết cục có hậu rồi :))


Có 5 giai đoạn cảm xúc khi ta "phải" đón nhận một điều gì đó "Phủ nhận > Tức giận > Mặc cả > Suy sụp > Chấp nhận". Tôi phủ nhận cùng một cái hẫng trong tâm trí và cảm xúc, tôi nghĩ cậu chỉ đùa, tôi nghĩ là lời tạm biệt như ngày mai chúng ta vẫn có thể gặp lại. Rồi tôi tức giận vì lí do của cậu. Cái gì cơ? ngộ nhận á? cậu đùa tôi à? Tại sao sự lầm lỡ trong suy nghĩ và cảm xúc của cậu lại dám kéo tôi xuống? tại sao sự thiếu hiểu biết về nhận thức mà cậu nghĩ chắc chắn mọi điều. Cậu nhầm rồi, chỉ mình cậu ngộ nhận thôi, đừng lấy sự thiếu hiểu biết của mình đổ lên cả người tôi, tôi khác cậu. Cậu nhìn lại đi, mọi thứ cậu nói, cậu khẳng định, đều là 1 mình cậu xây dựng rồi kéo tôi vào trong đó. Tôi tức giận vì tôi nghĩ cậu khác biệt, tôi tức giận vì tôi nghĩ cậu hiểu biết, tôi tức giận vì nghĩ cậu đủ trải để thấu cảm mọi thứ, và tôi tức giận với chính mình vì đã đánh giá cậu quá cao. Và tôi mặc cả với chính mình, không, hẳn có lí do cho cái kết thúc này, hẳn có điều gì đó uẩn khúc, hẳn cậu cũng đang phải vật vã vì 1 điều gì đó, hẳn cậu cũng đang mệt mỏi lắm. Thôi bỏ đi, vớ vẩn thiệt. Cả đời này bản thân tôi còn không hiểu được, tôi sao có thể hiểu được ai khác. Tôi bắt đầu chấp nhận. Chấp nhận rằng mọi thứ tôi nghĩ là đúng, cậu à, ngay từ sáng hôm đầu tiên, chắc cậu không biết, tôi đã thấy mqh này không rồi sẽ không ổn, rằng thứ cậu tìm kiếm, thứ cậu đang cần tôi không thể cho, hoặc không thể đáp ứng, hoặc chỉ là giai đoạn- là không gian. Đã bao giờ cậu nghĩ, cậu chưa thực cảm nhận được thứ chân chất hiện hữu ở thời điểm đó, mà cậu chỉ cảm nhận và có cảm xúc với bầu không khí, với không gian, với viễn cảnh mà cậu mong muốn. Cậu làm tôi nghĩ đến Gatsby. Tôi từng bị ám ảnh bởi cuốn sách này The great Gatsby, cái phần sâu trong tâm khảm của cậu và ông ấy có chút tương đồng. Chấp nhận rằng chúng ta đã hoàn thành như những điều tất yếu, đến-cảm nhận-kết thúc-bài học ý nghĩa.

Ồ dĩ nhiên, tất cả chỉ là tôi tưởng tượng, bản chất cũng như là năng lực mạnh nhất của loài người mà, đúng là không biết nên vui hay không vì mình có tính người :))) Cậu nghĩ tôi thiển cận và phiến diện... ưmmm.. chối cãi làm sao đây... đúng vậy đấy! Tôi thiển cận mới vẫn tin rằng mình không ngộ nhận gì cả.


Mỗi người đến với ta đều dạy ta một ý nghĩa nào đó. Tôi sẽ chọn một ý nghĩa tốt đẹp nhất mà tôi có thể chấp nhận được- đó là sự học. Cảm ơn cậu vì đã truyền tôi cảm hứng về sự học, sự đọc. Và càng khẳng định về ý nghĩa trong sự tồn tại của mình: "nếu tình yêu đủ lớn, nó sẽ lan toả đến người khác". Nếu tôi dám yêu những thứ tôi đang lựa chọn, tôi có thể lan truyền đến người khác cũng biết yêu trong cuộc sống của họ. Tôi thấy được tình yêu cậu dành cho sự học, sự đọc, nó là ấn tượng tốt nhất của tôi về cậu, bỏ qua mọi thứ về cảm xúc, và tôi càng khao khát hiểu biết nhiều hơn, để giúp tâm tôi thấu cảm được nhiều hơn.

 
 
 

Recent Posts

See All
Chếch choáng

Tôi không có nơi trở về, tôi không biết đi đâu, tôi không rõ mình đang như thế nào. Tôi lạc lối. Đi dọc con đường vắng vẻ vào lúc 12h...

 
 
 

2 Comments


tramov
tramov
Mar 30, 2020

giờ em không sợ mất nữa anh à

Like

tramov
tramov
Mar 30, 2020

con mắt phải quen được bóng tối thì mới thoát khỏi bóng tối được!

Like
bottom of page