Nằm
- tramov
- May 23, 2020
- 2 min read
Nằm
Tôi cứ nằm trên giường và nhìn giờ trên điện thoại, đã 12 tiếng trôi qua, toàn thân tôi đau nhức, cứ tưởng đã bị đánh bầm dập hết cả cái thân này. Tôi nghĩ về 1 năm sau, về tôi khi đó, về lựa chọn bây giờ của tôi. Mọi thứ lại mờ dần, mờ mà vẩn đục dần.
Em đã lướt qua đời tôi với cái liếc nhìn đầy cay độc, toàn thân tôi vì sợ sệt mà mềm nhũn.
Lại một lần nữa tôi nghĩ về cái văn phong cố hữu của bản thân, e ấp mà non trẻ. Lại một lần nữa thứ văn phong mà tôi lưu giữ lại khiến tôi chết điếng cái người này.
Tôi cứ bước, bước trong tâm tưởng mà thứ thân xác này chỉ ngồi đây viết những dòng này :)) đáng cười không? đáng.
Tôi nhớ về ánh mắt đó, mới hôm qua mà ngỡ theo tôi cả chặng đường. Hình ảnh con dao hiện về với một người cầm đằng chuôi, lưỡi dao cứ thế chĩa về phía tôi mà lăm lăm xông tới. Đôi mắt đục ngần này đã tẩy não tâm hồn cao ngạo của tôi, mà đặt tôi vào vị trí tay cầm kia.
"Diễn cho tao xem, diễn!" câu nói đó cứ được quát tháo liên hồi khiến đứa trẻ ấy ngày càng sợ hãi hơn nữ. Diễn tiếp, lo lắng, ánh nhìn bất động, sự bất an từ lâu rồi, lần sau hãy nhìn thẳng và thật sâu vào mắt tôi nhé.
Dịu dàng bước đến dỗ dành em, tôi dành cho em hết thảy sự cay độc mà vãn trìu mến. Lại một lần nữa, em xuất hiện với tôi, ngồi chờ đợi một con mưa. Cơn mưa quý giá với chúng tôi như ở sa mạc vậy, là thứ thanh khiết trong ngần, là sự sống đó em!
Comments